“Vũ trụ có nhiều kì quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất là trái tim người mẹ...”
“Mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Đối với tôi, mẹ chính là món quà lớn nhất trong cuộc đời này.
Mỗi chúng ta, ai sinh ra cũng được bao bọc trong vòng tay của mẹ. Mẹ đã dành cả thanh xuân để chăm lo cho gia đình tôi. Năm nay, mẹ đã ngoài 30 tuổi . Cuộc sống vất vả, không an nhàn như nhiều người phụ nữ khác khiến mẹ nhìn có vẻ già hơn so với tuổi thật. Dáng người mẹ gầy gầy, mong manh nhưng đôi vai gầy lại kiên cường vô cùng. Mẹ có khuôn mặt trái xoan nhỏ. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, sống mũi cao cao thanh tú và đôi mắt hiền từ ấm áp. Có lẽ vì vậy mà dù nhìn vào những nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt của mẹ, tôi vẫn cảm thấy mẹ vô cùng dịu hiền, dễ gần. Mẹ không bao giờ cười rộ lên mà chỉ hơi mỉm cười, hiền hậu và tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Vì công việc nên đôi tay của mẹ dần nhiều thêm vết chai sần, thô ráp. Đôi bàn tay ấy vẫn ngày ngày chuẩn bị chu đáo từng bữa cơm cho gia đình em. Mẹ ra khỏi nhà từ sáng, khi ánh mặt trời bắt đầu bao trùm mọi cảnh vật và trở về vào lúc chập tối. Một tuần cứ lặp đi lặp lại như vậy, thỉnh thoảng mới có ngày nghỉ và tan làm sớm.
Tuy bận rộn nhưng mẹ chưa bao giờ quên quan tâm chị em tôi, mỗi tối mẹ vẫn dành thời gian trò chuyện, hỏi han tình hình học tập của hai đứa, có chỗ nào không hiểu, nếu mẹ giải được mẹ sẽ giúp. Mỗi lần tôi ốm, mẹ vẫn như thường lệ bao năm qua, cẩn thận nấu cháo, đắp khăn ướt, mua thuốc và túc trực bên cạnh đến đêm khuya, chờ tôi hạ sốt mới yên tâm. Đối với hàng xóm láng giềng, mẹ là người hiền lành tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ khi mọi người cần. Có lần bà cụ hàng xóm bị bệnh, không có con cái chăm sóc, mẹ không ngại vất vả, ngày nào cũng sang lo cơm nước, giặt giũ như đối với người thân ruột thịt. Nếu lỡ có bận cũng dặn chị em tôi sang giúp bà. Vì vậy, hang xóm xung quanh ai cũng yêu mến mẹ.

Mẹ không chỉ chăm sóc, nuôi dưỡng tôi mà còn dạy em những bài học làm người, sống nhân hậu và không ngừng cố gắng vươn lên, lạc quan, tin tưởng vào tương lai. Tôi luôn thấy mình thật mắn khi có mẹ trong đời. Dù vẫn biết hai chữ cảm ơn không bao giờ là đủ cả nhưng tôi vẫn muốn nói: “Con yêu mẹ, cảm ơn mẹ vì tất cả”.
Tác giả: Học sinh Vũ Trần Bích Ngọc (Lớp 6A9, Năm học 2020 - 2021)